Tìm
English
Thứ bảy, 11/09/2010 - 10:8

Thơ Nguyễn Duy về Hà Nội.

Hồ Tây

Vòng vèo qua quán bánh tôm
trót quen hơi ngọn gió nồm Cổ Ngư
 
Mặt hồ xanh bỗng đỏ lừ
áo em trắng bỗng hồng như ráng chiều
 
Ngọn cây ngây dại cánh diều
chân đê lảng vảng ít nhiều khói sương
 
Bánh xe sào sạo trên đường
nghe tiêng tiếc một ngày thường đang qua
 
Hình như em sợ mình già
ước chi son trẻ dôi ra mấy lần
 
Hình như sóng vỗ phân vân
cỏ gà bối rối bàn chân vội vàng
 
Gió rung cành ổi Nghi Tàm
kệ cho tan tác lo toan một ngày
 
Cũng liều nắm lấy bàn tay
đôi sâm cầm lướt thướt bay trên hồ.
 
 
 
---------------------------------------
 
Một góc chiều Hà Nội
 
Hồ Gươm xanh mầu xanh cổ tích
con rùa vàng gửi bóng ở trên mây
cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê Húc cong cong một nét lông mày
 
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
áo em bay cho mờ tỏ thân hình
em sâu sắc như kinh thành cổ kính
gốc si già da mốc ngói rêu xanh.
 
Em nhẹ nhõm đi về trong phố cũ
tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
ta lặn lội như một thằng ăn trộm
nơm nớp lo mình bị bắt quả tang.
 
Lần lữa mãi thế là ta lỡ dại
để dành thành mất cắp cả tình yêu
thế là ta mồ côi em mãi
cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều.
 
Cửa gỗ cài then... bóng em mất hút
xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
ta trở lại gốc si già... và làm lại
làm thơ tình tặng những lứa đang yêu...
 
 
 
Số lần đọc: 7327

Danh sách liên kết